Một ngày màu đông…
Sáng … ngủ dậy… ngoài trời đang mưa… cơn mưa lạnh nẽo giữa mùa đông… tưởng rằng ngày mai thức giấc, mặt trời sẽ phản chiếu lên bức tường trắng.. nào ngờ cơn mưa ấy đã làm tan hy vọng, hy vọng một ngày nắng đẹp, một ngày để đc nhìn thấy ng iu dấu dưới ánh nắng yếu ớt của mùa đông…
Cơn mưa ấy hok kéo dài như cơn mưa mùa hè… nhưng nó đủ để tôi cảm thấy lạnh, đủ để tôi cảm thấy cơn mưa mùa đông nó ntn… cảm giác lạnh… cô đơn… ngoài kia cơn gió lạnh đang hoành hành, nó rít lên từng tiếng khe khẽ qua khung cửa kính lạnh lùng, tiếng rít lên khô khốc heo hút của cánh cửa gỗ lâu ngày hok đóng mở… xa xa bên cửa sổ cành cây khô yếu ớt đã không còn sức bám trụ nổi đành phải lìa thân cây sù sì rêu mốc bám rơi dớt xuống mái tôn… Cây rung trong gió chiều - Rụng đi từng đợt lá
Nhưng có phải mùa đông là khắc nghiệt nhất không? Mùa đông mang đến cho con ng ta lỗi buồn, nỗi cô đơn, sự lạnh nẽo… nó khô khốc, nó héo mòn môi em… làm cho môi em như bật máu, làm cho đôi tay này như cứng lại, làm cho con ng này như muốn co zo… nhưng mùa đông lại là mùa của lỗi nhớ, lại là mùa của những lới nói ấm áp yêu thương..., của sự ấm áp, ấm không phải chỉ là chiếc áo ấm, đôi găng dày và chiêc khăn len xù xì, mà câu nói chân thành, quan tâm khiến con ng ta ấm áp… tôi thực sự đang muốn ôm ấp, đang muốn nói rằng tôi rất, rất … và luôn nghĩ tới em, vì chỉ có điều đó mới làm cho tôi ấm áp được, em có biết? em có cảm nhận đc sự dằn vặt của nỗi nhớ, của cơn gió lạnh và của những hạt mưa lạnh còn đọng trên chiếc lá ngoài kia…
…Tôi xin nguyện che chở cho ấy qua mùa đông này, và những mùa sau nữa…